top of page

TÂM SỰ CỦA CÂY BÚT BI 

Tôi là một cây bút bi bình thường, loại rẻ tiền được bán đầy trong những cửa tiệm gần trường. Chẳng ai để ý tôi thuộc hãng nào, màu mực gì, đã viết được bao nhiêu trang giấy. Nhưng tôi đã từng nằm trong những đôi bàn tay nhỏ bé, những chiếc cặp sờn quai, nơi những ước mơ chẳng bao giờ cất thành lời.



Tôi nhớ bàn tay em – đứa trẻ sống trong căn nhà trọ chật hẹp, cả gia đình chen chúc trong một không gian chưa đầy hai mươi mét vuông. Bố mẹ em lam lũ mưu sinh từ sáng đến khuya, còn em cặm cụi học dưới ánh đèn chập chờn. Mỗi nét chữ em viết là một nỗ lực vượt lên sự thiếu thốn – không phải để hơn thua với ai, mà chỉ để không bị cuộc đời bỏ lại phía sau. 


Tôi cũng nhớ em bé sống sống cùng bà trong khu tập thể cũ nát, nơi mùa mưa là nước ngập chân giường, mùa hè thì nóng như chảo lửa. Em đến trường sớm hơn tiếng trống vào lớp, về nhà trễ hơn tiếng ve chiều, chỉ để được ở lại trường lâu hơn chút nữa – nơi mà một bữa cơm trưa đôi khi là lý do duy nhất để em không bỏ cuộc. 


Tôi chẳng thể kể hết những câu chuyện mà tôi đã lặng thầm ở đó. Chỉ biết, tôi đã từng chứng kiến những đôi mắt sáng trong giữa những ngõ tối, những bàn tay chai sạn vẫn cẩn thận nắn nót từng con chữ, như thể đó là sợi dây níu giữ hy vọng cuối cùng. 


Tôi không phải là phép màu. Nhưng tôi được nâng niu như một điều bình thường đáng giá. Không phải vì tôi đặc biệt, mà vì những đứa trẻ ấy vẫn tin rằng: “Chừng nào còn có thể cầm bút, thì tương lai vẫn còn cơ hội để bắt đầu”.


Người ta bảo “Giáo dục là chìa khóa thoát nghèo”. Tôi không biết nữa. Tôi chỉ là một cây bút bi bình thường. Nhưng tôi đã được cầm bởi những đứa trẻ không có gì ngoài khát vọng học được con chữ – và với tôi, như thế là đã đủ.

 
 
 

Comments


bottom of page