top of page

Tâm sự của chiếc giường bệnh trong khoa chạy Thận ở bệnh viện

Này cỏ May, hôm nay tôi kể bạn nghe một câu chuyện nhé, về tôi – một chiếc giường bệnh nằm yên trong góc phòng chạy thận.


Tôi không biết mình ra đời từ đâu, ai là người chế tạo, ai là người đầu tiên nằm lên tấm đệm này. Tôi cũng không biết tôi đã chứng kiến bao nhiêu lần nước mắt rơi, bao nhiêu tiếng thở dài bất lực, và bao nhiêu đôi mắt lặng lẽ nhìn xa xăm qua khung cửa sổ nhỏ cuối hành lang.


Tôi chỉ biết... tôi đã ở đây rất lâu rồi.



Sáng nào cũng thế, tôi đón những cơ thể mỏi mệt nằm xuống, mắt nhắm hờ, tay cắm kim, mạch máu nối với chiếc máy vô tri mà lại mang trọng trách duy trì sự sống. Họ chẳng nói nhiều, chỉ có tiếng máy thở đều đều, tiếng quạt quay lặng lẽ, và thỉnh thoảng – những cuộc trò chuyện rì rầm như làn khói mỏng trôi qua thời gian.


"Tiền nhà tháng này chưa biết xoay đâu..." "Con gái lớn nay lại ho, không dám đưa đi khám vì sợ tốn..." "Ước gì được một hôm ra biển, nhìn mặt trời mọc..."

Tôi không thể ôm họ vào lòng. Tôi chỉ có thể nâng họ dậy nhẹ nhàng bằng đôi vai sắt.


Có người trở lại mỗi tuần. Có người đến hôm qua còn kể chuyện vui, hôm nay đã biến mất như một giấc mơ không kịp ghi nhớ.


Tôi không biết tại sao mình vẫn ở đây, không biết tại sao mình không chọn một nơi vui vẻ hơn – như những chiếc giường trong phòng sinh, nơi người ta đến để chào đón sự sống.


Nhưng tôi ở đây. Lặng lẽ.


Cỏ May, có lần một bệnh nhân trẻ mỉm cười với tôi khi nằm xuống, cậu nói:


"Giường này lạnh mà thân thương ghê."


Rồi im lặng. Và lại thở dài.


Nếu có dịp đi ngang qua một khoa chạy thận, hãy dừng lại một chút. Không cần nói gì nhiều – một ánh mắt trìu mến, một nụ cười nhỏ thôi, cũng đủ để làm ấm lòng những người đang đi qua tháng ngày chông chênh nơi đây.

Comments


bottom of page